Để hoàn thành bài viết đầy sức hấp dẫn, các học sinh lớp 9 cần trau dồi khả năng kể chuyện thông qua việc tái hiện một câu chuyện đáng nhớ của bản thân. Để hỗ trợ cho việc này, có 15 mẫu dàn ý chi tiết được cung cấp.
Các bạn cần trình bày tình huống, tái hiện lại câu chuyện đáng nhớ và rút ra bài học từ câu chuyện đó khi chia sẻ câu chuyện đáng nhớ của bản thân. Câu chuyện đó có thể là câu chuyện hài hước, câu chuyện xúc động hoặc bất kỳ câu chuyện nào mà các bạn cho là đáng nhớ nhất.
Kể lại một câu chuyện đáng nhớ của bản thân
Dàn ý Kể lại câu chuyện đáng nhớ
1. Khai mạc.
- Trong thời kỳ thanh niên, tại vùng quê hương, ông bà của tôi đã có một kỷ niệm đáng nhớ và hiện nay tôi muốn kể lại câu chuyện đó.
- Ấn tượng về câu truyện đó: đó là một bài học về tính trung thực, không thể phải quên.
2. Phần thân của tấm bài.
A, Giới thiệu về tình huống diễn ra trong câu chuyện.
Khi hè đến, cha mẹ cho tôi về quê thăm ông bà.
- Vùng nông thôn tuyệt vời với nhiều cảnh đẹp như đồng lúa rộng lớn, đàn chim trắng tinh khôi, đàn gia súc nhỏ bé.
- Chăm nuôi gia cầm, trồng một miếng đất để trồng rau, ông bà ngoại đã già, mái tóc trắng phơ vẫn khỏe khoắn. Dành tình yêu thương cho cháu nhưng cũng rất nghiêm túc.
- Có đông anh chị em họ hàng và trẻ con trong làng chơi cùng: thả diều, bắt dế, chơi ô ăn quan.
Trở về quê nhà làm tôi rất hào hứng vì có nhiều hoạt động mới thú vị, được lắng nghe ông bà kể những câu chuyện về lịch sử, truyền thống, chăn nuôi. Tôi rất vui mừng vì những trải nghiệm này.
Thôi thì, hãy kể lại câu chuyện đáng nhớ đó đi.
- Mô tả lại tình hình, tình huống xảy ra trong câu chuyện: vào giữa buổi trưa.
- Tiến trình của câu truyện.
- Kết thúc câu truyện là ông bà đã tha thứ và cảnh báo về tác hại của việc nói dối, cần phải có tính trung thực trong cuộc sống.
- Trải qua câu chuyện này, tôi cảm thấy hối hận và đã tự hứa sẽ luôn trung thực để không làm thất vọng người thân.
3. Kết thúc bài viết.
- Một câu chuyện là một kỷ niệm đáng nhớ và mang lại cho chúng ta một bài học quý giá.
- Tự cảm thấy tăng sự tôn trọng và tình yêu thương đối với ông bà.
Kể lại câu chuyện đáng nhớ – Mẫu 1
Phương là bạn thân của tôi, chúng tôi đã chơi đùa bên nhau từ khi còn nhỏ. Chúng tôi đã cùng nhau trưởng thành, học tập và tận hưởng những khoảnh khắc đáng nhớ của tuổi thơ. Trong tất cả những kỉ niệm đó, có một kỉ niệm đặc biệt mà tôi và Phương sẽ mãi nhớ đó là khi tôi gặp tai nạn xe đạp.
Lúc đó chúng tôi mới là học sinh lớp 3, hai người bạn học cùng lớp và gần nhà nên thường đi học chung mỗi ngày. Vào ngày đó, Phương đến nhà và rủ tôi đi học. Chúng tôi cùng đi và trò chuyện vui vẻ. Bỗng nhiên, một chiếc xe máy đi rất nhanh và lạng lách đánh võng. Chúng tôi đi sát và lề đường để tránh xa, nhưng chiếc xe vẫn va vào xe của tôi, khiến tôi mất tay lái và cả xe lẫn người nằm xoài trên đường. Ngay lúc đó, chiếc xe lại lao nhanh chạy đi mà không nhìn lại. Tôi ngã và đau lắm. Phương đã nhanh chóng đến và đỡ tôi vào lề đường. Sau đó, cậu ấy phủi bụi quần áo cho tôi và kiểm tra xem tôi có bị đau ở chỗ nào không. Phương thấy tôi đau và lo lắng, đem xe gửi vào nhà bên đường và đèo tôi tới trường học. Trên đường đi, cậu ấy liên tục hỏi tôi liệu tôi có đau không và bắt tôi vào phòng y tế. Sự quan tâm và ân cần của Phương khiến tôi rất cảm động. Cậu ấy biết quan tâm và an ủi người khác và sẵn sàng hy sinh vì người bạn của mình. Tôi cảm thấy rất biết ơn vì mình có một người bạn tốt như vậy.
Tôi nhớ lại kỉ niệm đó và cảm thấy Phương là một người bạn đặc biệt. Kỉ niệm đó đã giúp tôi hiểu hơn về người bạn của mình, từ đó tôi biết cách trân trọng và yêu quý người bạn đó, và luôn gìn giữ tình bạn đẹp của chúng tôi.
Kể lại câu chuyện đáng nhớ – Mẫu 2
Thân hình nhỏ gọn của bạn Thắm rất khỏe mạnh. Mái tóc dài của cô thường được thả xuống khi ở nhà và được buộc gọn gàng khi đến trường. Thắm có gương mặt sáng và chiếc mũi tinh tế, là một học sinh giỏi trong nhiều năm. Với tính cần cù và sự thông minh, cô ấy học rất tốt và nhớ bài lâu, được các bạn đánh giá cao. Thắm là một người tốt và luôn sẵn sàng giúp đỡ những bạn cùng lớp gặp khó khăn về học tập và sức khỏe.
Một người bạn thân thiết của tôi, hai người luôn gắn bó với nhau, chia sẻ niềm vui và nỗi buồn cùng nhau. Mặc dù Thắm đã quay trở về quê hương để sinh sống nhưng những mối quan hệ tốt đẹp đó vẫn sống mãi trong tâm trí tôi.
Một sự kiện đã khiến tôi cảm thấy xấu hổ, tôi nhớ rõ. Sự kiện đó đã là một kỷ niệm tuyệt vời và một bài học quý giá về tình bạn đối với tôi.
Được cô giáo chỉ định, Thắm tới thăm nhà Dung. Gia đình Dung đang trong hoàn cảnh khó khăn do bố mất sớm, mẹ lại đi lấy chồng và sinh sống ở nơi khác, chỉ còn Dung và bà sống chung với nhau. Bà thì đã già yếu và thường xuyên bị đau ốm, không thể ra chợ mua bán rau củ. Thắm đã ghé thăm Dung trong hai ngày liên tiếp, trong khi cô giáo và các bạn trong lớp lo lắng vì không biết lý do Dung nghỉ học. Khi tìm hiểu được nguyên nhân, tôi đã tức giận với Thắm vì cho rằng cô ấy không còn là bạn thân của tôi. Tôi đã có thái độ lạnh nhạt với Thắm và thậm chí không đến thăm nhà Dung, mặc dù Thắm và các bạn cùng lớp đã khuyên tôi nhiều lần.
Thông báo với các bạn trong lớp rằng bạn Dung đã sẵn sàng cho kì thi, giáo viên đã kiểm tra và đánh giá đúng những kiến thức mà bạn Dung cần bổ sung sau thời gian vắng mặt. Công việc của bạn Thắm là rất đáng khen khi đạt được kết quả tốt đó. Giáo viên rất hài lòng với Thắm, người bạn tốt luôn quan tâm và giúp đỡ mọi người một cách tận tình. Bà của Dung cũng gửi lời cảm ơn đến Thắm.
Dũng cảm hỏi Thắm liệu có bực mình không khi nghe Thắm mời vào thư viện đọc truyện trước khi ra ngoài chơi. Thắm trả lời câu hỏi của em bằng lời nói đáng nhớ: “Bực về điều gì? Tình bạn rất đáng quý, đáng trân trọng nhất trong thời gian học sinh. Không nên cảm thấy không hài lòng vì ta chưa hiểu, khi hiểu rồi thì ta sẽ yêu quý nhau hơn.” Em cảm thấy rất xấu hổ khi nghe câu trả lời này.
Thắm, người bạn thân nhất của tôi, tôi rất nhớ. Tôi cố gắng học tập tốt, thành thạo để sánh ngang với bạn ấy. Thắm là hình mẫu để tôi học tập theo.
Kể lại câu chuyện đáng nhớ – Mẫu 3
Trong cuộc sống, có thể tất cả chúng ta đã từng nhớ đến những buổi sáng bị mẹ vỗ tai gọi dậy, sau đó là lao động vội vàng để kịp đến trường. Tuy nhiên, chúng ta đã quên đi ánh mắt đầy tình thương của mẹ. Chúng ta vẫn nhớ đau đớn trong những trận đòn của cha mỗi khi chúng ta vi phạm, nhưng chúng ta không biết trái tim của cha đang đầy thương đau. Có lẽ vì cuộc sống bận rộn hoặc những lí do khác, những tình cảm yêu thương trong quá trình trưởng thành của chúng ta đã bị lãng quên. Cho đến khi chúng ta tình cờ đọc được một bài viết của ai đó, chúng ta mới bắt đầu nhớ lại cha mẹ của mình.
“Con mặc chiếc áo do mẹ may, và từng đường chỉ được cắt may bởi tay mẹ. Tình yêu của cha mẹ thể hiện qua những công việc nhỏ nhặt như thế này. Tình yêu đó luôn giúp chúng ta bay cao, đạt được những giấc mơ của mình, bất kể chúng ta ở đâu, trên núi cao hay dưới vực sâu, trong bất kỳ nơi nào trên thế giới.”
Tình cảm của ba mẹ dành cho con cái là bình đẳng, dù mỗi người trưởng thành theo cách riêng. Trong những câu chuyện đời thường, tình yêu của ba mẹ thể hiện rất sâu sắc. Cuốn sách này kể về những câu chuyện ấm áp về tình cảm ba mẹ từ ký ức, có thể là lời cảm ơn, tiếc nuối và những lời chưa nói. Dấu hiệu lão hóa như mái tóc bạc đi và nếp nhăn trên da mặt mẹ là món quà của sự trưởng thành. Hãy tránh để sự tiếc nuối vì không trả ơn trở thành sự thật. Không phải ai cũng có cơ hội nghe lời động viên, cổ vũ từ ba mẹ hoặc có ba mẹ ở bên cạnh.
Tình cảm của cha mẹ luôn ấm áp và sâu sắc, tuy nhiên, đôi khi con cái bận rộn với việc sinh sống và công việc, có thể đã bỏ qua ánh mắt yêu thương của cha mẹ. Cha mẹ luôn mong muốn chúng ta trở về bên họ, vì vậy, hãy dành thời gian để thăm viếng, ôm ấp và tặng cho cha mẹ những món quà nhỏ. Những câu chuyện về tình cảm của cha mẹ luôn tồn tại ở khắp mọi nơi, đem lại cho chúng ta cảm giác ấm áp. Trách nhiệm của con cái là trân trọng và yêu quý những khoảnh khắc bên cha mẹ, và tận dụng cơ hội đó để báo đáp tình yêu và công ơn của cha mẹ, bởi vì “Công cha như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”.
Hãy hạnh phúc khi còn có cha mẹ bên cạnh, hãy chia sẻ với cha mẹ một lời chân thành: Con yêu thương người. Mong rằng toàn nhân loại luôn luôn cảm nhận được giá trị của tình yêu từ cha mẹ. Đừng để rồi mới nhận ra những thứ quý giá mà mình đang sở hữu, hãy biết trân trọng chúng.
Kể lại câu chuyện đáng nhớ – Mẫu 4
Các bạn ơi, tôi muốn chia sẻ với các bạn câu chuyện này. Hôm đó, tôi không thể quên được giây phút nặng nề khi nộp bài môn văn vì đó là thời điểm tệ nhất trong suốt quá trình học tập của tôi, khi chỉ đạt được một điểm 3 to tướng trong bài làm văn của mình. Tôi sẽ kể cho các bạn nghe về kỷ niệm buồn nhưng cũng đáng nhớ nhất trong cuộc đời tôi.
Hôm nay, Cô Hường đã trả bài kiểm tra của lớp. Khi đến giao bài kiểm tra của tôi, cô giữ một nét mặt không vui. Tôi cúi đầu nhìn vào bài kiểm tra và bất ngờ phát hiện điểm số của mình chỉ là 3 điểm. Tôi rất sốc và tim tôi ngừng đập, không thể tin được điều đó. Tuy nhiên, tôi cố gắng giữ bình tĩnh và nhìn lại bài kiểm tra của mình, thấy rõ con số 3 in đậm trong khung điểm màu đỏ. Tôi nhanh chóng gập bài và nhìn xung quanh để tìm một người cùng cảnh ngộ với mình, nhưng các bạn của tôi đều hạnh phúc với kết quả của mình, không ai để ý đến nỗi buồn của tôi. Tôi cảm thấy xấu hổ vì lúc nào tôi cũng được điểm cao vì là cây viết văn của lớp. Tôi cúi đầu lại và nhìn vào bài kiểm tra của mình một lần nữa, thấy rõ dòng chữ “cô Hường phê lạc đề” hiển thị rõ ràng trước mắt tôi.
1. Phát hiện sai đề trong bài của mình, tôi đã đọc lại bài thật kĩ.2. Thay vì miêu tả một dòng sông như yêu cầu của cô Hường, tôi lại chia sẻ về những kỉ niệm thời thơ ấu sâu sắc của mình.3. Tôi nhận ra rằng việc quá chủ quan và không đọc kĩ đề bài đã dẫn đến sai đề.4. Tự trách mình vì đã mắc phải sai lầm ngớ ngẩn như thế.5. Nhớ lại giờ làm bài hôm ấy, tôi đã quên lời nhắc nhở của cô Hường.6. Có thể tôi đã tự tin quá mức vào sức học của mình và thỏa mãn với lời khen của cô giáo và bạn bè, dẫn đến trở thành một cô bé tự mãn.7. Tự nhủ rằng tôi xứng đáng nhận lỗi vì sai lầm của mình.
Ngay lúc đó, Liên nhắn nhủ nhỏ vào tai tôi với giọng vui vẻ:.
Bạn đạt được bao nhiêu điểm vậy Hương? Hôm nay tôi đạt được 8 điểm đấy! Tôi đã nỗ lực rất nhiều trong thời gian dài để đạt được kết quả này. Tôi rất vui mừng. Bạn sao lại buồn thế, có lẽ bố mẹ tôi cũng sẽ rất vui khi biết được.
Tôi cảm thấy lúc này thật sự buồn bã và xấu hổ khi nghe Liên kể về điểm số của mình. Liên đã vui mừng với điểm 8 đầu tiên trong môn Làm văn, còn tôi thì chỉ có điểm 3. Tôi không thể diễn tả hết nỗi đau khổ của mình. Ánh mắt của cô giáo vừa đau đáu, vừa khó hiểu và thất vọng về tôi, tất cả những cảm xúc đó khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Tôi đi trên con đường về với đôi chân mỏi mệt, lòng đầy áp lực. Bố mẹ luôn tin tưởng vào tôi và hy vọng rằng tôi sẽ làm tốt hơn. Nếu tôi không đạt điểm cao, bố mẹ sẽ cảm thấy thất vọng và lo lắng về tương lai của tôi. Bố luôn khuyên tôi học tập chăm chỉ để trở thành một luật sư giỏi như ý tưởng ban đầu của tôi. Trong khi đó, mẹ luôn cố gắng để tôi trở thành một người con gái ngoan ngoãn và thông minh. Tôi không thể để bố mẹ biết điểm của mình, vì họ sẽ cảm thấy rất buồn và thất vọng. Vì vậy, tôi quyết định giấu kết quả của bài kiểm tra và cho rằng cô giáo chưa chấm xong. Tôi suy nghĩ về hành động của mình và không biết thời gian đã trôi qua khi tôi đến nhà.
Bước xuống ngưỡng cửa, mẹ âu yếm đón tôi khi mới vào lối vào. Ánh mắt mẹ bỗng nhiên sợ hãi khi nhìn thấy tôi uể oải mệt mỏi. Tôi đã ôm chặt lấy mẹ và khóc nức nở, tiết lộ cho mẹ biết rằng tôi vừa bị điểm thấp ở 3 môn Văn. Khác với những suy đoán của tôi. Có lẽ bố mẹ sẽ trách móc tôi nên tôi lo lắng. Nhưng không, mẹ lại nhẹ nhàng khuyên tôi bình tĩnh, học hỏi để lần sau có kết quả tốt hơn. Những lời của mẹ khiến tôi càng cảm thấy xấu hổ hơn nữa.
Tôi kiểm tra kỹ lại bài văn của mình tối đó. Như lời nhắc nhở, chỉ có một điểm 3. Tôi tự động đẩy mình tìm kiếm những điểm cao hơn, điểm 9 hoặc điểm 10, với sự tin tưởng của cha mẹ, thầy cô và bạn bè.
Dù đã rất lâu, nhưng tôi vẫn còn nhớ kỷ niệm đó. Kể từ đó, tôi đã khắc phục được tính hấp tấp của mình và không bao giờ để xuất hiện điểm 3 trong bài kiểm tra của mình nữa.
Kể lại câu chuyện đáng nhớ – Mẫu 5
Tôi đã lâu không quay trở về quê hương. Cha tôi đang làm việc ở một hòn đảo xa xôi. Bà nội và ông nội của tôi đã qua đời.
Bố tôi vẫn chưa trở về gần tết. Vào buổi sáng ngày 27 tháng Chạp, mẹ nói với chúng tôi rằng “Chiều nay, ba mẹ và chúng ta sẽ trở về quê, thăm mộ ông bà…”. Bé Lan phấn khích hét lên, còn tôi thì cảm xúc lẫn lộn. Tôi nhớ rằng “Ông mất đã hơn tám năm, bà thì đã qua đời được gần sáu năm…”. Tôi thấy hình ảnh ông nội với chiếc tóc bạc phơ, râu dài, gương mặt hồng hào và hạnh phúc uống trà với khách; tôi cũng thấy hình ảnh bà nội ôm hai cháu vào lòng, kể cho chúng tôi nghe về các câu chuyện cổ tích… Tôi như thấy cảnh tượng đó hiện ra trước mắt tôi. Nước mắt của tôi tràn lên.
Trở về quê hương chỉ mất hơn một giờ đồng hồ, mẹ tôi lái xe máy trên con đường dài hơn 30 dặm. Làng Văn Xá, quê hương của tôi, được bao phủ bởi màu xanh của lúa chiêm xuân và bởi đàn cò trắng bay lượn trên bầu trời. Ngôi đền cổ có mái ngói rêu phong, cây đa cổ thụ xanh tươi, dòng sông Tam Thê chảy êm đềm, và những con trâu bò hiền lành đang ăn cỏ trên đê… Tất cả những cảnh tượng quen thuộc và đáng yêu này khiến tôi càng nhìn càng cảm thấy bồi hồi.
Vẫn còn ngôi nhà gạch năm tầng của ông bà nội yêu dấu. Tôi cảm thấy cô đơn. Gia đình tôi được chú, thím Lợi và hai anh em Nhân, Hòa, Thái đón chào rất vui vẻ. Nhân đã học lớp 4. Hòa và Thái đang học lớp 3 và 1. Cả ba đều học giỏi và rất vui mừng khi nhận được quà và tiền mừng tuổi từ bác Nga. Hai anh em đều quyết định nhường lại cho Nhân chỉ có một chiếc cặp sách. Khi bác nói: “Bác sẽ gửi túi xách về cho hai em để đi học…”, Hòa và Thái cùng nhau hò reo lên!
Tôi im lặng khi đi qua cây cầu, cây quả cam, cây trái bưởi. Tôi chậm lại bước chân khi vượt qua bờ ao, đường luống trồng rau. Sau khi ăn cơm tại nhà của chú thím, ba em nhỏ dẫn hai chị đi thăm vườn. Tôi cảm thấy như đang nghe ông bà nói khi gió thổi nhẹ qua, thì thầm: “Cây cỏ cũng có tình, có ý nghĩa đấy con ạ!”…
Tôi đã không ngủ được suốt đêm đó. Bà vẫn ôm tôi và ru ngủ trên chiếc giường này từ hơn 8 năm trước.
Cha mẹ tôi cùng tôi theo chú thím đến nghĩa trang vào sáng hôm sau để thăm ông bà. Mộ của ông bà đã được xây dựng đúng qui cách, tuy nhiên trên đỉnh mộ vẫn mọc nhiều cỏ xanh. Cha mẹ tôi cùng chú Lợi đã tuân thủ lời khuyên của ông bà trước khi ông bà qua đời: “Xây mộ của ông bà cần đơn giản, không nên phô trương. Phải lo cho các cháu học giỏi và hiếu thảo. Ông bà đang sống một cuộc sống hạnh phúc ở thế giới bên kia rồi!”.
Tính cách của ông bà nội luôn được cảm nhận là khiêm tốn, đơn giản và chân thành. Tôi luôn được nhắc nhở bởi cha mẹ về phẩm chất này.
Đi đến nghĩa trang để dâng hương và cầu nguyện cho ông bà, mẹ và chú Lợi. Các thành viên trong gia đình đặt hoa và thắp hương, rồi thờ phượng tôn kính. Mẹ của tôi rơi nước mắt và tôi cùng chị em cũng không kìm được nước mắt. Thậm chí cả ba đứa em đều không giấu được nỗi buồn và rơi nước mắt.
Phong cảnh trang trọng của ngôi đền tháp được bao phủ bởi một lớp khói hương đen u tối, càng trở nên yên tĩnh hơn khi ánh nắng mọc lên. Tôi đặt một cục hương lên mộ ông bà và cảm nhận sự buồn bã. “Bà ơi, ông ơi! Cả nhà con cháu đã đến thăm ông bà, chúng tôi chỉ mong ông bà được vui vẻ… Bố cháu đang đi công tác xa và chưa kịp về”, tôi thầm cầu nguyện. Nước mắt không ngừng chảy trên khuôn mặt…
Sắp đến kỳ nghỉ Tết trong năm nay. Dần dần buông xuống ánh chiều. Tôi lại nhớ đến lần trở về quê hương thời còn là học sinh lớp 7 khi nhìn thấy bàn thờ của ông bà.
Kể lại câu chuyện đáng nhớ – Mẫu 6
Gặp gỡ và kết bạn với nhiều giáo viên và bạn bè trong những ngày đầu học là những kỷ niệm vô giá không thể quên với tất cả mọi người, đầy những kỷ niệm đáng nhớ của tuổi thơ.
Tôi luôn được giáo viên khen viết chữ đẹp và đều những ngày đầu đi học. Tôi khá giỏi môn tập viết, tuy nhiên lại không thành thục môn toán – đây là môn học mà tôi sợ nhất. Dù giáo viên đã giảng dạy, hướng dẫn tôi làm bài rất cẩn thận và tỉ mỉ, tuy nhiên do bản thân sợ môn học này, nên tôi không hiểu hết những lời giảng dạy. Biết vậy, giáo viên đã đổi chỗ cho tôi ngồi cạnh Hà – một trong những bạn học giỏi toán nhất lớp – để học tập cùng nhau. Cùng nhau làm bài tập nhóm đã giúp cho tôi tiến bộ hơn rất nhiều. Bạn Hà đã hướng dẫn tôi cách tiếp cận vấn đề và phương pháp giải phù hợp trong những bài toán khó. Từ một học sinh yếu môn toán, tôi đã bắt đầu có niềm đam mê và yêu thích với môn học này.
Trong một kỳ thi toán, tôi gặp khó khăn với một bài và đã ngồi suy nghĩ cách giải suốt cả buổi. Hà thấy tôi như vậy và viết ra một tờ giấy nháp, rồi đưa cho tôi. Tôi rất cảm kích vì được bạn giúp đỡ, nhưng cũng cảm thấy không thoải mái vì muốn tự làm bài. Tôi nhớ lời cô giáo dạy rằng “thất bại là bước đệm của thành công” và quyết tâm không bỏ cuộc. Khi chỉ còn năm phút, tôi nhận ra mình đã bỏ sót một phép tính và phải sửa lại bài làm. Cuối cùng, khi hết giờ kiểm tra, tôi đã hoàn thành bài thi. Hà đã đóng góp một phần nhỏ vào thành công của tôi.
Cô giáo đã trả bài kiểm tra và em đã đạt được 8 điểm, kết quả này xứng đáng với sự cố gắng của em. Hà cảm thấy vui mừng khi nhận thấy em đã tiến bộ hơn. Mỗi khi nhớ lại, tôi luôn cảm thấy rất vui trong lòng.
Kể lại câu chuyện đáng nhớ – Mẫu 7
Gió thổi tới tấp thổi vào tôi giống như khi quất. Tôi phải co bóp người và kéo lấy chiếc cổ áo. Khi bước vào nhà, đột nhiên lại nghe tiếng “choang” từ ngôi nhà bên cạnh vọng sang. Âm thanh của sự vỡ nát đó khiến cho tôi càng thêm lạnh lẽo. Nó khiến cho tôi nhớ lại một kỉ niệm đáng nhớ trong suốt tuần qua.
Trong tuần đó, ngày đó là ngày lạnh nhất. Sáng sớm, cha mẹ đi làm, chỉ còn tôi và chú chó nhỏ ở nhà. Mẹ bảo tôi rửa bát, dọn dẹp nhà cửa. Tôi cảm thấy lạnh lẽo và run rẩy khi dậy từ giường, trong khi đó chú chó nhỏ chạy ra từ phòng và vẫy đuôi vui mừng lên tôi. Chú chó nhỏ rất dễ thương và thông minh, mỗi khi tôi về muộn thì nó đứng chờ ở cổng. Dù chỉ có mình tôi và nó ở nhà, nhưng chúng tôi đều rất vui vẻ. Tôi làm cho chú chó nhỏ một chiếc nơ và nó rất vui sướng. Chúng tôi chơi đùa cho đến khi mệt mỏi và tôi phải dọn dẹp nhà cửa vì mẹ sắp về. Chú chó nhỏ nằm yên và chờ tôi dọn dẹp. Khi tôi đang rửa chén, chú chó nhỏ lại chơi đùa và gây ra tai nạn làm cho tôi làm rơi một chiếc đĩa pha lê quý giá. Tôi sợ hãi và khóc, và chỉ muốn trừng phạt chú chó nhỏ.
Hoa ơi! Hãy mở cửa cho mẹ nhé!
Mẹ hỏi tôi về tình trạng của mình, tôi bối rối và bắt đầu rơi nước mắt. Tôi chậm rãi mở cửa để mẹ vào.
Em thế nào rồi?
Vâng… Vâng… Cái đĩa pha lê bị vỡ.
Vậy sao? Ai đã gây ra vụ việc này?
Mẹ tôi nghiêm khắc nói. Không kịp suy nghĩ, tôi đáp lại:.
Thú cưng… Chó.
Mẹ tôi dùng cán cọ quật vào con Cún khi tôi kéo xe vào nhà. Tôi bất lực và cảm thấy đau lòng cho nó. Tại sao mẹ lại phạt tôi như vậy? Con Cún nhìn tôi với ánh mắt bối rối.
Tôi giam nó ở ngoài sân.
Ôi mẹ… Ơi… Xin đừng…
Làm gì vậy? Đưa vào trong nhà để làm hỏng à!
Trước khi qua đời, ông để lại cho mỗi hộ gia đình một tấm đĩa và nhắn nhủ bố tôi. Tôi biết mẹ rất tức giận vì cả bộ tấm đĩa gồm năm cái.
Hãy cố gắng nghe con đúng thời điểm!
Tôi đã làm hỏng tình hình đó. Cả ngày đó, tôi lo lắng, trong lòng lo lắng. Con chó không vui như bình thường, nó nằm yên và nhìn tôi với ánh mắt rất khác thường. Đêm đó, thời tiết rất lạnh, gió thổi mạnh vào lá cây chuối. Mẹ đã nói tôi nên xin lỗi nhưng không thành công.
Con không biết mẹ đang cảm thấy buồn như thế nào?
Nằm trên giường, tôi im lặng. Không thể đóng mắt. Chú chó nhỏ của tôi liên tục kêu la và cào cửa để vào. Chắc là nó đang rất lạnh! Tôi nhớ đến ánh mắt của nó và cảm thấy mình đã có sai lầm vô cùng. Tôi ôm lấy mẹ và khóc.
Mẹ ơi! Xin hãy tha lỗi cho con!
Có điều gì xảy ra vậy? – Mẹ hỏi từ tôn.
Mẹ ơi, nếu con phạm sai lầm, mẹ có thể tha thứ cho con không?
Tại sao con không nói chứ?
Lời nói của người mẹ vẫn êm ái khiến cho tôi cảm thấy bối rối. Tôi chia sẻ tất cả những gì đang diễn ra với người mẹ.
Mẹ ơi, hãy đánh con đi nhưng đừng để Cún bên ngoài.
Hãy để nó trôi qua, con ạ. Con biết lỗi đó là tốt. Mẹ không tức giận con đâu, không có gì xảy ra.
Khi tôi ra khỏi phòng, mẹ đã đứng dậy. Tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm. Tôi bật ánh sáng và bước xuống giường. Con chó nhỏ đi vào, run lên và lạnh lẽo. Tôi ôm nó vào lòng để giữ ấm.
Thú cưng ơi, xin hãy tha lỗi cho tôi nhé!
Tôi cùng mẹ đã thắp đuốc để tạo nhiệt cho nó. Trong ngọn lửa, tôi quan sát thấy ánh mắt của nó chiếu sáng, đuôi rung động và đặt đầu trên lòng tôi. Tôi vuốt nhẹ bộ lông mềm mại của nó và đôi mắt nó mờ nhạt trong giấc mơ.
Kể lại câu chuyện đáng nhớ – Mẫu 8
Biển rộng vô tận vì đón nhận hàng trăm dòng sông, con người vĩ đại vì lòng rộng mở và tha thứ cho những sai lầm. Kỷ niệm về người thầy đầu tiên luôn in sâu trong tâm trí tôi và đó là bài học đầu tiên tôi được học từ người thầy của mình!
Tôi vừa mới bắt đầu học lớp 1 vào ngày đó. Giáo viên của tôi cao, gầy, tóc của cô có nhiều sợi bạc lấm tấm và không mượt mà. Cô ăn mặc đơn giản nhưng vẫn lịch sự. Đôi mắt sáng, nghiêm nghị nhưng lại dịu dàng của cô để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi. Cho đến hiện tại, tôi vẫn không thể quên được cái nhìn tình cảm và đầy tò mò của cô.
Bút máy mới của tôi, có màu trắng sọc vàng, đã được trang trí bởi chữ ”My pen” và những bông hoa nhỏ tinh tế ẩn nấp trên cổ bút. Tôi đang mong chờ ngày thứ 7 để có thể cầm trên tay chiếc bút đẹp này. Mai sẽ là ngày tôi sở hữu được món quà đầy duyên dáng này.
Tôi đã tới giờ ra chơi, nhưng lại phải ở một mình trong lớp học. Sở thích của tôi không thể kiềm chế được nên tôi đã mở cặp của Mai và ngắm nhìn chiếc bút. Tôi đã đặt nó vào vị trí cũ và đột nhiên tôi không muốn trả lại nó nữa. Tôi muốn sở hữu nó, được chiêm ngưỡng nó hàng ngày và thấy nó trong cặp của mình.
Mọi người hết giờ ra ngoài chơi, Mai sau đó phát hiện ra chiếc bút của mình đã bay mất cánh. Cả lớp trở nên xôn xao, mỗi người tìm kiếm chiếc bút của Mai trong sách vở, ngăn bàn hoặc bò xuống gầm bàn để kiểm tra xem bút có rơi xuống đất hay không. Lúc đó, cô giáo của chúng ta bước vào lớp học. Sau khi lớp trưởng báo cáo và Mai kể chi tiết về chiếc bút bị mất, cô giáo ngồi yên lặng trên ghế. Lớp trưởng đề nghị các bạn cùng tìm kiếm chiếc bút của Mai.
Cô có thể xem lại cặp đôi của chúng tôi được không ạ!
Cô dường như không nghe được những lời nói, chỉ chậm rãi hỏi.
Hôm nay đi chơi, ai sẽ ở lại để giữ lớp?
Tôi quan sát khắp lớp, vài giọng nói đề nghị xét đôi của tôi, những ánh mắt tò mò và nghi ngờ. Tôi cảm thấy tay run bắn, mặt ửng đỏ như có trăm ngàn con kiến đang bò trên má. Cô giáo tôi nổi tiếng về tính nghiêm khắc nhất trong trường. Chỉ cần cô gật đầu, cặp của tôi sẽ bị mở ra. Bạn bè sẽ trêu chọc và chê bai tôi, và không ai muốn chơi với tôi nữa. Tôi đầy sợ hãi, hối hận, xấu hổ và thất vọng. Tôi khóc nức nở, và mong được xin lỗi cô giáo và bạn bè. Nhưng bất ngờ, cô giáo yêu cầu lớp im lặng và hứa sẽ giải quyết vấn đề vào ngày hôm sau. Thời gian học tiếp diễn trong sự im lặng.
Sau khi kết thúc buổi chào cờ sáng thứ hai, cô giáo gật đầu đề nghị chúng tôi ngồi xuống khi cô bước vào lớp học. Cô ấy đi đến bên Mai và nhẹ nhàng nói:
Em có mang theo cây viết của mình khi khóa cửa lớp vào ngày thứ bảy và bảo vệ đã hỏi.
Sở hữu cây bút riêng, Mai cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cô giáo nhắc nhở toàn bộ học sinh phải bảo quản đồ dùng học tập cẩn thận để giờ học trôi chảy êm ái và nhẹ nhàng. Hôm đó đi chơi, bạn bè tôi náo nức bên cạnh như muốn bù đắp cho sự lạnh lùng của ngày hôm trước. Chỉ có tôi biết cây bút thật của Mai hiện đang ở đâu.
Cô đã gặp tôi một mình và sau đó vài ngày, không chỉ trích cũng không giải thích nhiều. Cô nhìn tôi với một ánh mắt rộng lượng và thông cảm, cô hiểu rằng lỗi của tôi chỉ là sự vô ý thời thế, vì vậy đã có một cách riêng để giúp tôi tránh bị bạn bè khinh thường hoặc xem thường…
Chỉ có mình tôi và cô hiểu về bí mật của cây viết qua những năm tháng đã trôi qua. Nhưng hôm nay, nhân ngày 20/11, tôi đã đủ dũng cảm để kể lại câu chuyện của mình như một cách thể hiện lòng biết ơn và tôn trọng với người đã dạy tôi bài học về sự khoan dung và cách hành xử tế nhị trong cuộc sống.
Tôi đã trưởng thành và hiểu rõ hơn về việc xem xét đúng sai trước khi thực hiện hành động, tuy nhiên vẫn nhớ được bài học về sự tha thứ và khoan dung từ cô giáo trong thời thơ ấu! Suốt cả cuộc đời, tôi không bao giờ quên được cô như một người có trái tim cao cả.
Kể lại câu chuyện đáng nhớ – Mẫu 9
Trong thời thơ ấu của mỗi cá nhân, những trải nghiệm đáng nhớ về giáo viên quá khứ đều ảnh hưởng sâu sắc đến trí nhớ. Tất cả đều có những kỷ niệm tuyệt vời cùng với những nỗi buồn, và tôi cũng không thể quên được những kỉ niệm đáng trân trọng về một người thầy tuyệt vời của mình.
Có nhiều bạn và giáo viên mới khi tôi chuyển lên lớp một. Tại thời điểm đó, tôi đang học lớp một và có những kỷ niệm tốt về giáo viên chủ nhiệm của mình.
Rất hồi hộp, tôi đang rất vui nhưng cảm thấy hơi buồn khi không có cha mẹ bên cạnh. Khi vào lớp, giáo viên đi vào và chào chúng tôi với dáng đi nhanh nhẹn. Tôi nhận thấy rằng ông ta đã già đi, tóc ông ta đã có những sợi bạc, khuôn mặt ông ta gầy, và tay ông ta có nhiều nếp nhăn, cho thấy ông ta đã dạy học trong mấy chục năm.
Khi bước lên bục giảng, giáo viên thể hiện sự im lặng và nói: ”Xin chào các em, tôi là Hồ Viết Cảnh, và tôi sẽ giữ vai trò chủ nhiệm lớp các em trong suốt thời gian học tiểu học”. Giọng nói của giáo viên rất dịu dàng và ấm áp, khiến cho những suy nghĩ cũ về một giáo viên chủ nhiệm khắc nghiệt và sợ hãi của tôi dần tan biến. Cảm giác lo lắng trong tôi cũng đã được giải tỏa, và tôi cảm thấy an tâm hơn một chút.
Ban đầu, thầy đã giới thiệu với chúng tôi và giảng dạy những bài học đầu tiên. Thầy viết những dòng chữ đầu tiên lên bảng và tôi quan sát thấy bàn tay của thầy run run khi viết. Sau đó, thầy hỏi chúng tôi có thấy rõ không và chỉ cho một bạn ngồi phía dưới chỗ khác để phù hợp hơn. Trong suốt buổi học, thầy đến từng cá nhân để giúp chúng tôi hiểu bài tốt hơn. Khi kết thúc buổi học, thầy yêu cầu chúng tôi xếp hàng ra về và mọi người đều cảm thấy vui vẻ như đang đi hội. Buổi học đầu tiên đã kết thúc và tôi suy nghĩ về một người thầy đáng kính, người đã phải trải qua nhiều nỗi đau trong cuộc chiến chống lại Mỹ để tạo ra những bản chữ đẹp trên bảng.
Sau các buổi học, thầy khen thưởng những học sinh ngoan và khắt khe với những học sinh mất tập trung. Khi giờ ra chơi, thầy thường chơi cùng chúng tôi và tham gia vào các trò chơi dân gian. Nhìn thầy, tôi cảm thấy thân thiết và nhìn thấy nét đáng yêu trên khuôn mặt của thầy, giống với khuôn mặt của ông nội tôi, người đã mất từ khi tôi còn nhỏ. Những kí ức đẹp của ông và tôi luôn được tôi khắc ghi trong trí nhớ. Nhìn thấy thầy, tôi nhớ đến ông và cảnh chơi đùa của hai ông cháu. Tôi cảm thấy buồn và chạy vào phòng học để ngồi trong góc khóc. Lúc đó, có một bàn tay đặt lên vai tôi và nhẹ nhàng vỗ về. Tôi bỗng khóc to lên khi thấy hình ảnh ông nội vỗ về mỗi khi tôi buồn hiện về. Thì ra đó chính là thầy và thầy nói với tôi: “Thành, sao con khóc, nói ra để thầy chia sẻ với con”. Thầy ôm tôi vào lòng và tôi lại khóc hơn. Từ đó, tôi cảm thấy được sự quan tâm của thầy nhiều hơn.
Một ngày nọ, tôi không học bài nên bị điểm kém, giáo viên đã trách mắng tôi. Tôi cảm thấy rất tức giận và chạy về chỗ ngồi của mình. Khi đến giờ ra chơi, thầy không như mọi khi lại ra ngoài chơi cùng các bạn mà thầy đến chỗ tôi và nói: “Thầy xin lỗi em vì đã nói nặng lời, nhưng em là lớp trưởng nên phải là một tấm gương để các bạn noi theo…”. Thầy đã giải thích lại bài tập cho tôi. Lúc đó, tôi đã nhìn thấy và cảm thấy hối hận vì đã làm thầy buồn lòng. Tôi đã tự hứa rằng tôi sẽ cố gắng học tập tốt hơn để không làm thầy thất vọng nữa.
Thầy đã để lại cho tôi những kỷ niệm mãi không phai nhòa về một người giáo viên đơn giản và thân ái. Tôi cam kết sẽ nỗ lực học tập để trở thành một công dân có ích cho đất nước và xã hội. Sự đóng góp của thầy sẽ mãi được ghi nhớ như một câu nói nổi tiếng: “Ngọc không mài không sáng, người không học không có tài”.
Kể lại câu chuyện đáng nhớ – Mẫu 10
Đối với mỗi cá nhân, cuộc đời luôn đầy những trải nghiệm khác nhau, có thể là hạnh phúc, đau khổ, niềm vui hay nỗi buồn. Trong đó, có rất nhiều khuôn mặt khác nhau, có thể khiến chúng ta cảm thấy rõ ràng hoặc mờ nhạt. Tuy nhiên, với tôi, câu chuyện về người thầy, người mẹ tuyệt vời sẽ luôn sống đọng trong lòng tôi. Tôi tin rằng những kỷ niệm đó sẽ mãi mãi ở trong đầu tôi và không bao giờ phai nhạt.
Do một sự kiện gia đình đột ngột xảy ra, tôi phải rời khỏi môi trường học tập quen thuộc và chuyển về quê sống với bà ngoại trong năm học lớp 5. Sự thay đổi đột ngột này khiến tôi cảm thấy xa lạ và không quen với môi trường mới, với những người lạ và những thói quen khác biệt. Tôi trở nên kín đáo và thường có tình trạng hiếu thắng do những biến động trong gia đình.
Đó là bắt đầu cho những kỉ niệm của tôi suốt cuộc đời khi tôi trở về quê hương và theo học tại trường tiểu học. Tôi được phân vào lớp Ngữ văn của cô Lan, một phụ nữ cao gầy mảnh khảnh với mái tóc dài đến ngang lưng. Mái tóc đó cho đến bây giờ vẫn là một huyền thoại về sự đẹp đến kỳ lạ.
Cô dẫn tôi vào phòng giới thiệu với các bạn vào ngày hôm đó. “Cô xin giới thiệu Nga – thành viên mới chuyển đến từ thành phố. Cô mong muốn các em sẽ giúp đỡ Nga và cùng học chung với mọi người ở đây.” Khi nói xong, cô chỉ cho tôi ngồi ở bàn số 3 từ trên xuống, dãy cuối cùng.
Sự cứng đầu của tôi đã đẩy tôi vào tình trạng phải tìm kiếm môi trường mới. Tôi cảm thấy hơi xa lánh với bạn bè. Tôi không nói chuyện với ai và không tiếp xúc với ai cả. Khi đi chơi, tôi chỉ biết hướng tâm trí vào bàn hoặc ngắm nhìn mọi người đang chơi đùa.
Được hỏi nhiều lần, cô Lan thể hiện sự quan tâm đến tôi và hỏi tôi liệu có gặp bất kỳ khó khăn hay thách thức nào không phù hợp hoặc khó khăn. Tôi chỉ đơn giản trả lời rằng tôi không đối mặt với bất kỳ vấn đề nào và chỉ muốn thư giãn.
Bảo tôi nói rằng “Hãy chơi cùng bạn bè để cảm thấy vui vẻ hơn”, hoặc “Nếu có vấn đề gì, hãy nói với tôi để tôi giúp con giải quyết”, cô xoa đầu tôi. Tuy nhiên, tôi không có nhiều suy nghĩ và không biết nên chia sẻ gì. Tôi vẫn đi học và đến trường bình thường. Tôi không có cảm xúc đặc biệt với cô, chỉ nhớ rằng chữ của cô rất đẹp và giọng nói của cô rất ấm áp.
Một ngày nọ, như thường lệ, giờ học đang diễn ra nhưng tâm trí tôi đang suy nghĩ riêng. Tôi nhớ lại những kỷ niệm đẹp với gia đình tôi khi cùng nhau đi chơi công viên và thưởng thức những món đồ ngon miệng. Tâm trí tôi đang lạc vào một thế giới khác. Bất ngờ, bạn bè gọi tên tôi và nói: “Nga, cô giáo muốn bạn trả lời câu hỏi”. Tôi đứng lên, bối rối vì không hiểu cô giáo đang hỏi gì. Tôi đứng như một người câm, cúi đầu xuống bàn. Cô giáo nhắc nhở tôi rằng: “Nga, từ bây giờ hãy tập trung vào bài giảng nhé!” Sau buổi học, tôi cảm thấy xấu hổ vì đã không chú ý và quyết định không lãng phí thời gian nữa.
Như bình thường vào ngày đầu tuần, chúng tôi đã có một buổi học văn. Giáo viên Lan đã giảng dạy về tình yêu thương gia đình. Cô đã nói về trách nhiệm làm mẹ tuyệt vời và yêu cầu cả lớp tìm một câu ca dao liên quan đến trách nhiệm này. Tôi đã nhanh chóng giơ tay và được yêu cầu trả lời. Tôi đã đọc câu ca dao “Người phụ nữ không có con là như hoa nở trên một núi đá” một cách rõ ràng. Tất cả mọi người đều ngưỡng mộ và giáo viên Lan khen ngợi tôi vì tìm được câu ca dao. Tuy nhiên, tôi đã cảm thấy rằng giáo viên Lan có vẻ buồn, nhưng điều này chỉ là suy đoán của tôi. Cuối cùng, cô ấy đã khen ngợi tôi vì tôi đã cố gắng tìm kiếm câu ca dao.
Tôi cảm thấy vui vẻ và hòa đồng hơn kể từ lúc quay trở lại bình thường. Tuy nhiên, tôi nhận thấy rằng cô Lan không còn dạy môn văn nữa và đã được thay thế bởi một giáo viên khác. Tôi biết ngay lúc đó rằng cô ấy bị ốm và phải nghỉ ngơi, do đó cần nhờ giáo viên khác đứng lớp.
Chúng tôi không thấy cô ấy xuất hiện trong một tuần qua. Tò mò đã khiến tôi tìm đến phòng họp giáo viên để hỏi về cô ấy. Tôi đứng ở ngoài cửa và nghe hai cô giáo bên trong nói về cô ấy. Tôi cảm thấy thương cảm khi nghe: “Lan thật đáng thương. Cô ấy xinh đẹp nhưng lại không có vận may trong cuộc sống. Sau nhiều năm kết hôn, cô ấy vẫn phải đi lại một mình. Dù đã chữa bệnh bao nhiêu lần nhưng vẫn không có kết quả”.
Tôi rơi lệ trong hốc mắt, không hiểu tại sao lại thế. Vô tình, tôi làm đau thêm cô ấy bởi sự ngây thơ không suy nghĩ. Tôi cam đoan với chính mình sẽ tìm cách xin lỗi cô ấy.
Sau một tuần, cô Lan trở lại trường như mọi ngày. Tuy nhiên, cô đã có sự thay đổi. Cô trở nên e dè và ngượng ngùng hơn trước đây. Khi học xong, tôi cố níu kéo thời gian và đợi cho tất cả bạn cùng lớp ra khỏi lớp học. Cô Lan đang dọn dẹp giáo án và hỏi tôi: “Em chưa đi về à Nga?” Và tôi đáp: “Vâng, em chưa về ạ!”
Sau khi nói rằng hãy đi thẳng và nói lên lời xin lỗi, tôi đã tiến về phía cô và nói: “Cô ơi, con xin lỗi cô!”. Cô Lan rất ngạc nhiên và đã hỏi: “Con đã làm gì để phải xin lỗi cô vậy?”. Lúc đó, tôi cảm thấy rất xúc động khi nghe câu chuyện được kể ra và nhận ra sự vô tâm của mình. Cô Lan đã mỉm cười và vuốt tóc tôi, nói: “Ngốc ạ, không phải lỗi của con đâu. Con là một đứa trẻ vô cùng ngây thơ. Cô có nỗi niềm riêng trong những ngày nghỉ vì chồng cô bị ốm không thể đến trường được…”. Tôi mới biết rằng chồng của cô Lan đã bị ảnh hưởng bởi chất độc màu da cam suốt nhiều năm. Vì thế, cô và chồng không thể có con. Câu chuyện này đã làm tôi rất xúc động và tôi vẫn cảm thấy thế cho đến bây giờ, dù đã rời xa trường tiểu học cũ và cô Lan cũng đã chuyển công tác sang nơi khác cùng chồng. Mỗi khi đi ngang qua trường cũ, tôi vẫn cảm thấy như đang trở về những ngày tháng ấy.
Để tôi nhớ được điều này, câu chuyện không quá nổi bật, tuy nhiên nó đã chứng tỏ rằng chúng ta nên suy nghĩ trước khi nói và cảm thông với người khác để có thể suy ngẫm.
Kể lại câu chuyện đáng nhớ – Mẫu 11
Nghe nói rằng, cuộc sống không còn tình bạn cũng giống như thế giới không còn ánh mặt trời, tôi từng nghe điều này ở một nơi nào đó. Thực tế, mỗi người chúng ta đều có những người bạn, có những người tri ân tri kỉ, có thể chia sẻ những suy nghĩ và tình cảm. Với tôi, Ánh Phương – người bạn thân từ thuở nhỏ của tôi, luôn ở bên cạnh tôi trong mọi cuộc phiêu lưu mà tôi không thể quên. Với Phương, chúng tôi đã có rất nhiều kỷ niệm tuyệt vời, nhưng đẹp nhất chính là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
Tôi và toàn bộ gia đình đã chuyển đến một xã nhỏ nằm trong tỉnh Lào Cai và tôi vẫn nhớ rõ năm đó. Tâm trạng của tôi lúc đó rất buồn chán và tuyệt vọng vì miền quê nghèo nàn cùng với sự cô lập. Ngày đầu tiên đi học tôi cảm thấy rất nhàm chán vì độ tuổi 13 tuổi đầy những cảm xúc nồng nhiệt, tôi rất nhớ thầy cô và các bạn của trường cũ nên tôi không muốn chuyển đến trường mới có vẻ kém cỏi như thế này.
Mẹ đã đưa tôi đến trường và đợi để đưa tôi đến tiết học đầu tiên và giao tôi cho cô giáo. Mẹ mới đi làm, có thể hiểu những suy nghĩ của tôi. Tôi cảm thấy cô đơn khi đứng trên bục giảng, bao con mắt tò mò nhìn tôi. Sau khi chào hỏi, tôi lặng lẽ trở lại bàn. Mọi sự làm quen của các bạn đều làm tôi khó chịu và có lẽ vì vậy mà các bạn không thích tôi. Ngày đầu tiên rất nặng nề. Giờ ra chơi không nói chuyện với bất kỳ ai. Đến ngày thứ tư, tôi vô tình làm đổ mực vào vở của bạn bên cạnh mà không xin lỗi, nên bạn đó đã đánh tôi một cái vào má. Tôi sợ hãi và chỉ biết đứng im. Lúc đó, một cô gái xuất hiện và ngăn cậu con trai đó lại. Tôi rơi nước mắt và chỉ có đôi bàn tay bé xíu còn vương mùi mồ hôi trên cơ thể lôi tôi đi khỏi đám đông. Cô bạn ấy kéo tôi ra bãi cỏ phía sau trường để tôi nức nở cho đến khi tôi nín hẳn.
Người bạn của tôi có khuôn mặt sắc sảo, với đôi mắt hai mí sắc nét, đôi môi nhỏ màu đỏ. Ánh mắt của bạn rất kiên định và quyết đoán. Bạn hơi gầy và có hai má hơi lún lại. Tóc của bạn có màu nâu óng ánh, có lẽ do thường xuyên đi đến nơi nắng gắt. Dù vậy, khuôn mặt của bạn vẫn rất thanh tú và xinh xắn. Bộ quần áo bạn mặc đã cũ và rách tại một vài chỗ. Tôi mới nhìn thấy bạn lúc này. Mỗi khi nhớ lại hình ảnh đó, tôi không thể kìm nén nổi cảm xúc của mình và rơi nước mắt.
Nhận thấy tôi im lặng, bạn mới quay lại hỏi tôi: .
Khóc đã qua rồi đúng không? Hãy im đi, chỉ mới học được một chút thôi.
Tôi vẫn cảm thấy bực bội và lưỡng lự, mãi mới thốt nên lời:
Xin cảm ơn bạn. Nhưng tại sao bạn giúp tôi vậy?
Tôi không còn tỏ ra khép kín nữa vì tôi đã chơi cùng các bạn và nhận thấy họ rất thân thiện. Ban đầu tôi rất không thích nơi này nhưng dần dần tôi thấy mọi thứ đều thú vị và đáng yêu. Tôi chỉ mới đến đây được 2 năm thôi, không có gì để cảm ơn.
Tuy nhiên, tôi không thích mấy người ở đây. Tôi kêu lên trong cơn giận dữ.
Nếu bạn không tương tác với mọi người thì làm sao bạn có thể biết về những phẩm chất tích cực của họ? Phương khuyên nhẹ nhàng và nhìn sâu vào đôi mắt tôi. Tôi trầm mình vì những lời khuyên đó. Ánh mắt của Phương giúp tôi hiểu rõ hơn nhiều điều, mà lời nói không thể diễn tả hết được.
Tiếp theo đó, tôi theo kịp Phương như bóng với hình. Phương dạy cho tôi nhiều điều mà một đứa trẻ thành phố thường không biết: săn cua, bắt ốc, bơi lội, thả trâu, thả diều,… Từ đó, tôi trở nên thân thiện hơn với mọi người. Các bạn trong lớp đều rất đáng yêu, hiền lành và tốt bụng, ngay cả người bạn đã từng đánh tôi khi tôi làm đổ mực vào sách cũng không phải là kẻ xấu. Bạn đó nóng tính nhưng rất tốt bụng, luôn tươi cười và sẵn sàng giúp đỡ những người xung quanh. Tôi mới biết, nhà Phương chỉ còn hai mẹ con, bởi bố bạn đã mất trong khi làm công nhân xây dựng ở thành phố, hai mẹ con đã về quê nội để kiếm sống. Mẹ Phương bán rau cỏ để nuôi con và kiếm sống. Vì vậy, dù còn nhỏ tuổi, Phương đã trưởng thành và suy nghĩ chín chắn hơn chúng tôi rất nhiều.
Tôi và toàn bộ gia đình đã dời về thành phố sinh sống, những bạn bè và cậu bạn của tôi cùng với Phương đã không còn ở bên tôi nữa. Tuy nhiên, những kỷ niệm đẹp đẽ ấy sẽ mãi được khắc ghi trong tâm trí tôi. Chúng tôi vẫn giữ liên lạc với nhau qua thư từ, bởi chúng tôi muốn nhìn thấy chữ viết của nhau, bởi chữ viết chính là bản thể của mỗi người.
Trong lòng tôi đã để lại ấn tượng sâu sắc khi gặp gỡ lần đầu với cô ấy. Không phải vì vẻ bề ngoài mà vì tính cách mạnh mẽ, quyết đoán và trái tim ấm áp của một con người. Ánh Phương đã giúp tôi hiểu về tình yêu và sự tương tác trong một nhóm. Cô ấy đã giúp tôi nhận ra rằng tình yêu và lòng trắc ẩn có thể tồn tại ở một vùng quê nghèo nhưng đầy tình người. Tôi rất biết ơn Ánh Phương, người bạn thân thiết của tôi từ thuở nhỏ.
Kể lại câu chuyện đáng nhớ – Mẫu 12
Giáo viên dẫn vào phòng học một cô gái vào ngày hôm đó và thông báo cho chúng tôi rằng: “Hãy làm quen với nhau nhé, đây là Lan – một thành viên mới của lớp chúng ta”.
Giáo viên đã sắp xếp cho tôi ngồi ở một vị trí khác xa với Lan. Cả lớp bất ngờ quan sát cô bé mặc bộ quần áo có chỗ sửa và một số học sinh nói thầm: “Khó coi! Không ai muốn kết bạn với cô ấy!”
Một ngày nọ, giáo viên đang giảng bài toán và gọi Lan lên làm, nhưng Lan vất vả mãi không thể giải được. Bỗng một giọng nói từ phía cuối lớp vọng lên: “Điểm thi đua của lớp sẽ bị mất nếu không làm được bài dễ như thế này.”
Giáo viên không vừa ý, bà cho Lan chuyển chỗ ngồi.
Lúc ra về, bọn tôi lườm Lan một cái rồi chạy đi. Lúc này nhìn Lan thật tội. Ai bảo lười học!
Chiều hôm ấy, khi tôi tình cờ ghé vào cửa hàng sách, tôi đã bắt gặp Lan đang gánh nước đi ngang qua. Tuy nhiên, khi thấy tôi, Lan đã vội vã bỏ chạy. Đột nhiên, Lan trượt ngã và rơi xuống cùng với hai xô nước. Một bà béo đã chạy lại và quát tháo. Lan đã ôm mặt khóc và sau đó chạy đi với tốc độ nhanh như bị ma đuổi.
Tới một căn nhà xuống cấp, tôi bám theo Lan. Thấy được tình hình gia đình Lan, tôi nhận ra rằng họ đang gặp khó khăn về tài chính. Bệnh tật đang ám ảnh mẹ của Lan, và bố cô ấy phải đi đạp xe xích lô để kiếm tiền nuôi cả gia đình. Lan cũng phải đi làm thuê để có tiền mua thuốc cho mẹ. Ban đầu, tôi đã đánh giá sai Lan.
Tôi sẽ chia sẻ câu chuyện này với các bạn trong lớp vào buổi sáng hôm sau. Mọi người đều cảm động và nhận ra sự thiếu quan tâm của mình. Vì vậy, cả lớp đã quyết định khởi xướng một chiến dịch quyên góp để hỗ trợ những người nghèo khó vượt qua khó khăn.
Kể từ lúc đó, chúng tôi luôn gắn bó với Lan. Lan đã trở thành một trong những học sinh ưu tú của tỉnh. Tôi và Lan đã trở thành cặp bạn thân từ khi nào không nhớ.
Kể lại câu chuyện đáng nhớ – Mẫu 13
Mỗi người đều có một câu chuyện đáng nhớ mãi mãi. Tôi cũng không ngoại lệ và vẫn nhớ mãi câu chuyện của mình đến tận bây giờ. Nó đã xảy ra vào năm trước và liên quan đến một lời nói dối không thể quên.
Em gái của tôi mới chỉ ba tuổi, bé rất hiền và thuần túy. Lúc đó, tôi là một cô bé vui vẻ và tinh nghịch ở tuổi bảy. Cuộc sống của chúng tôi vẫn thật yên bình, khi ba mẹ đi làm và chị em tôi đi học, chúng tôi sẽ cùng nhau làm những công việc nhỏ tại nhà. Gần cuối năm đó, ba bỗng dưng đi vắng nhiều hơn. Mẹ cũng thỉnh thoảng không có ở nhà, và chúng tôi đều gửi ông bà để chăm sóc. Một lần, tôi cũng đã hỏi mẹ: “Ba đang đi đâu?”
Ba đang bận công việc gì vậy mẹ? Con không có thời gian gặp ba nhiều như trước đây.
Mẹ nhìn tôi một lúc, dường như không biết phải trả lời thế nào. Sau đó, mẹ mới nói:
Vì công việc bận rộn, Ba đang phải cố gắng để sắp xếp thời gian và có thể tham gia bữa ăn Tết cùng gia đình vào những ngày cuối năm.
Tôi xác nhận ba rất bận rộn khi nghe tin này. Mỗi khi ba trở về nhà, tôi nhận thấy ông giảm cân và suy yếu hơn. Vì lo lắng cho ba, tôi không dám yêu cầu gì từ ông như trước đây. Khi ba vắng nhà quá lâu, ông sẽ gọi về nhà. Thói quen này đã trở nên thường xuyên. Ba càng suy yếu, mẹ dường như cũng lo lắng hơn. Một lần, tôi thấy mẹ ngồi trong phòng, cầm tờ giấy gì đó và khóc lặng. Tôi rất lo lắng và giật mình khi thấy cảnh đó. Tuần trước, tôi bị điểm kém vì lười học và tôi đã giấu đi và nói dối mẹ. Tôi không biết mẹ đã phát hiện ra bài kiểm tra hay là thất vọng vì kết quả học tập của tôi. Tôi đã đau đầu suy nghĩ và quyết định bước vào phòng. Tôi khẽ gọi: “Mẹ”.
– Mẹ!
Vội vàng xoa tan những giọt nước mắt, mẹ đột ngột quay lại nhìn tôi. Tôi bùng nổ khóc và càng khẳng định rằng mẹ đau lòng vì tôi, không kìm nén được nữa liền ôm mẹ thật chặt.
Tôi xin lỗi vì đã giữ kín kết quả bài kiểm tra khiến mẹ thất vọng. Tôi cam đoan sẽ nỗ lực học tập để mang lại niềm tự hào cho ba mẹ. Tôi cảm thấy lòng mẹ ôm chặt với vẻ lo lắng và có vẻ xúc động, cô ấy cũng khóc cùng tôi. Tôi đã khóc đến khi mệt lả và đi vào giấc ngủ.
Sau khi thức dậy vào buổi sáng, tôi đã nằm trên chiếc giường của mình. Ba đã trở về nhà và không ra khỏi nhà nữa, điều này khiến tôi rất vui mừng vì tôi không còn xa cách với ba nữa. Tuy nhiên, khi tôi nhìn thấy ba yếu đi và cần sự trợ giúp từ hai bác và bác cả để di chuyển đến phòng, tôi bỗng cảm thấy rất sợ hãi. Ba luôn nằm trên giường và thỉnh thoảng có bác sĩ đến để tiêm thuốc. Tôi nghĩ rằng ba đang bị ốm và không dám làm phiền ba khi ba đang cần nghỉ ngơi. Một ngày, khi tôi đang lén lút nhìn qua khe cửa, tôi nghe thấy ba gọi tên tôi.
Hãy đến đây, con!
Tôi hạnh phúc chạy vào trong, leo lên ghế nhựa bên cạnh giường hỏi ba:.
Ba ơi, ba đã cải thiện tình trạng của tôi chưa? Ba cười và vỗ nhẹ đầu tôi, giọng nói ấm áp.
Kết cuộc, ông khuyên: “Thời gian sắp tới con không thể đoán trước được, nhưng hãy luôn cố gắng và không bao giờ từ bỏ ước mơ của mình. Ba sẽ ủng hộ con”. Tôi cảm thấy yên tâm và xúc động khi nghe lời khuyên của ba. Con gái ngoan, hầu hết người bố đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi đã ngồi trò chuyện với ba như vậy, ba đã chia sẻ rất nhiều về tương lai với tôi và tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều khi biết câu trả lời cho lòng mình.
Ba cần phải đến một địa điểm xa xôi trong một thời gian dài và sắp đến. Sau khi trưởng thành, con sẽ chờ đợi ba trở về. Con có thể hứa rằng trong thời gian ba vắng nhà, con sẽ học tập chăm chỉ, đảm nhiệm trách nhiệm chăm sóc em và mẹ được không?
Tôi đồng ý ngay mà không do dự, vì ba phải đi xa và yêu cầu tôi chăm sóc gia đình. Lúc đó, tôi chưa hiểu ý nghĩa của lời nói của ba.
Được ạ. Con sẽ quan tâm chăm sóc em và mẹ rất kỹ. Ba nhớ mua quà cho con nhé.
Con phải cam kết không yêu cầu bố mẹ đấy nhé! Tất nhiên rồi. Đó là phương pháp mà bố con tôi cam kết. Bố ôm tay tôi.
Ba còn phải đi làm, con nhé. Hôm nay ba đã hơi mệt nên không thể chơi cùng con được. Con ngoan ngoãn về phòng của mình nhé”. Tôi ôm lấy bức ảnh và nhìn lên trần nhà, cảm thấy nhớ ba.
Trong suốt thời gian ba vắng mặt, bức ảnh này được sử dụng để thay thế cho ba.
Mọi người đến nhà luôn nhìn chị em tôi khi tôi lặng lẽ lau nước mắt. Tôi không thể hiểu tại sao người lớn lại có thói quen khóc thường xuyên như vậy. Mặc dù tôi đã nói với em gái tôi rằng ba đi vắng, nhưng em vẫn hay khóc và yêu cầu ba trở về. Mỗi lần con bé khóc, mẹ tôi cũng sẽ khóc theo. Đôi khi tôi cũng khóc vì ba đã rời đi mãi mãi. Tôi thường nhìn vào bức ảnh và tự hỏi “Ba đang ở đâu?” Trong lòng.
Khi ba sẽ trở về? Cả con, em và mẹ đều rất nhớ ba!
Thời gian trôi đi, cuộc sống vẫn tiếp tục. Tôi mãi chờ đợi ba trở về như lời hứa của ông. Tôi mong muốn lớn lên nhanh để được gặp ba, nhưng sau này tôi mới hiểu rằng ba đã đi đến một nơi rất xa và không thể trở lại. Ông đã nói như vậy để tôi an tâm khi trưởng thành. Tang lễ của ba được tổ chức đơn giản và nhanh chóng. Sau đó, tôi hỏi mẹ và được biết rằng ba đã về nơi an nghỉ của mình.
Trước khi khởi hành, cha hằng nói với mọi người làm như vậy để đứa trẻ không buồn bã tự ti khi lớn lên mà thiếu cha như bạn bè. Cha nói dối đứa trẻ là không đúng, nhưng ông ta chỉ muốn đứa trẻ có một kỷ niệm tuổi thơ đầy đủ.
Tôi cảm thấy rất đau lòng khi hiểu được sự việc. Ba từng chỉ trích tôi nói dối, nhưng rõ ràng khi còn nhỏ, ba đã luôn dạy tôi phải thật thà và giữ lời hứa. Niềm tin của tôi dựa trên câu nói dối đó của ba đã kéo dài suốt nhiều năm. Ngay cả khi tôi trưởng thành, câu nói đó vẫn là nguồn động lực tinh thần cho tôi và tôi luôn tin rằng ba sẽ luôn ở bên cạnh tôi. Không phải lúc nào lời nói dối cũng là điều xấu xa, đôi khi lại mang lại sức mạnh cho cuộc sống. Vì vậy, đừng quá chỉ trích ai đó vì đã nói dối với bạn, có thể đó lại là những lời nói dối chân thành và tốt đẹp.
Kể lại câu chuyện đáng nhớ – Mẫu 14
Sau tất cả những sự kiện vui buồn, tức giận và nhớ nhung trong thời học trò, chúng ta đã biến chúng thành những kỷ niệm đáng yêu và đáng nhớ trong cuộc sống của mình. Với tôi, ngày tổng kết năm học lớp Năm là một kỷ niệm không thể quên trong tâm trí. Đây cũng được coi là ngày tổng kết cấp học và đánh dấu một trang mới trong cuộc đời của chúng ta. Đó là ngày chia tay đầy xúc động và tình cảm yêu thương.
Chiều thứ ba, tôi vẫn nhớ. Tất cả các bạn trong lớp mặc đồng phục ngăn nắp và rất vui vẻ khi đến. Bạn lớp trưởng nhắc nhở lớp xếp bàn ghế, sau đó cô giáo chính thức bước vào lớp và chúng tôi đứng lên chào. Cô giáo mời chúng tôi ngồi xuống và yêu cầu tất cả học sinh giữ trật tự để buổi lễ tổng kết có thể bắt đầu. Ban đầu, cả lớp ồn ào, nhưng bây giờ đã yên lặng. Cô giáo khen ngợi thành tích chung của lớp và đề cập đến những vấn đề còn phải giải quyết. Một số bạn đã đứng lên để xin lỗi và hứa sẽ cố gắng khắc phục để làm cô giáo hài lòng. Cô giáo đã giảm bớt lo lắng và cười rất tươi.
Cô đã nói cho chúng tôi một câu mà tôi vẫn nhớ đến bây giờ: “Năm học lớp Năm đã trôi qua và các em đã cố gắng hết sức để đạt thành tích cao nhất. Dù cô chỉ dạy các em một năm cuối cấp nhưng cô tin rằng các học sinh của cô sẽ tiếp tục cố gắng trong học tập, lao động và nghe lời các thầy cô giáo mới khi năm học mới tới. Mặc dù cô sẽ không còn là giáo viên của các em nữa, nhưng cô hy vọng các em sẽ vững tin trên con đường học tập và sẽ luôn có thể quay lại đây nếu cần sự giúp đỡ của cô. Cô tin tưởng vào các em!”.Những lời đó khiến chúng tôi cảm thấy động lòng hơn bao giờ hết. Cô đã dành tất cả sự quan tâm và yêu thương của mình để dạy dỗ chúng tôi trong suốt năm học. Chúng tôi đã trải qua năm năm dưới mái trường tiểu học và cảm thấy rất lưu luyến khi phải xa nhau. Tuy vẫn còn một số bạn yếu kém chưa cố gắng nhưng chúng tôi tin rằng sẽ có đủ vững vàng để tiến bước trên con đường học tập này.Cô đã tổ chức buổi liên hoan ngọt cuối cùng và nói rằng đây là buổi tổng kết nên mọi người hãy vui vẻ. Sau đó, cô đã hát và kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện cười. Tất cả chúng tôi đều vui vẻ và không bỏ lỡ khoảnh khắc đẹp đó. Chúng tôi đã mời cô ra sân để chụp ảnh kỉ niệm và hứa sẽ thi tốt để cô vui lòng.
Tôi cảm thấy rất tiếc nuối khi nhớ lại ngày tổng kết năm học lớp Năm đã qua từ rất lâu, nhưng nó mang đến nhiều cảm xúc đáng trân trọng trong tuổi học trò của tôi. Bây giờ, khi đã trưởng thành, tôi vẫn quyết tâm học tập để đáp ứng được những kỷ niệm đẹp đẽ của thời thơ ấu.
Kể lại câu chuyện đáng nhớ – Mẫu 15
Các kỷ niệm là những trang bị quan trọng trong cuộc sống của mỗi người, một câu nói nổi tiếng đã nói rằng: “Không thể sống thiếu kỷ niệm, nhưng cũng không thể chỉ sống bằng kỷ niệm.” Vậy, các kỷ niệm đáng nhớ của bạn là gì? Với tôi, đó là kỷ niệm khi tôi ngã trong cuộc thi chạy được tổ chức bởi trường Tiểu học.
Sáng hôm đó, thời tiết khá se lạnh, trời trong xanh cao vút. Tất cả các fan hâm mộ đã tập trung tại sân trường để ủng hộ cho thí sinh của lớp mình. Lớp tôi đã chuẩn bị sẵn băng rôn, khẩu hiệu để cổ vũ nhiệt tình, điều này khiến tôi rất vui và đầy động lực để thi đấu. Khi đó tôi đang học lớp 5 và vì chạy nhanh nhất lớp, tôi được cô giáo và các bạn cử làm đại diện cho lớp đi tham gia cuộc thi chạy cấp trường.
Trong tiếng cổ vũ của những người đam mê thể thao, tất cả các thí sinh đều nỗ lực chạy hết sức khi cuộc thi bắt đầu. Tôi đang ở vị trí thứ hai và chỉ còn khoảng 15 mét để kết thúc cuộc đua. Tuy nhiên, bất ngờ xảy ra khi tôi trượt chân và không thể đứng lên được. Lúc đó, tôi nghĩ rằng mình sẽ là người về đích cuối cùng. Sau vài phút, người đang dẫn đầu – một người bạn nữ – đã quay lại và giúp tôi đứng dậy. Cả hai cùng bước về đích và nhận được sự cổ vũ nhiệt tình từ khán giả.
Cô học sinh lớp 5E tên Phương Hà là người mà chúng tôi chưa từng trò chuyện trước đó. Hà là một người bạn nữ xinh đẹp, có làn da trắng hồng và nụ cười tươi rói, cùng giọng nói ấm áp. Ngoài khả năng học tập giỏi, cô ấy còn rất giỏi giúp đỡ người khác, vì vậy cô được mọi người yêu mến. Sau một trận thi đấu, Hà đã đưa tôi đến phòng y tế để kiểm tra chân của tôi. Tôi rất biết ơn về hành động của cô ấy và đánh giá cao tình bạn của cô ấy. Hà đã từ bỏ vị trí đầu tiên để giúp tôi vượt qua khoảng cách xa với những người khác. Khi tôi hỏi cô ấy, Hà nói rằng cô ấy không quan tâm đến giải thưởng mà tình bạn và giúp đỡ bạn bè mới quan trọng. Cả hai chúng tôi đã về đích và nhận được giải khuyến khích để khích lệ tinh thần thi đấu của trường.
Chúng tôi đã là học sinh lớp 6 tại trường Trung học cơ sở và thời gian trôi qua rất nhanh. Tôi rất vui khi được giáo viên sắp xếp ngồi cạnh Phương Hà để hỗ trợ nhau trong học tập. Chúng tôi ngày càng trở nên thân thiết hơn, cùng nhau giải quyết những bài tập khó và tham gia vào đội văn nghệ của trường. Tôi và Hà có nhiều sở thích giống nhau, đặc biệt là đọc sách. Chúng tôi thường xuyên chia sẻ những cuốn sách hay để tăng cường kiến thức và hiểu biết về cuộc sống. Tôi học được rất nhiều điều từ bạn ấy, đặc biệt là tinh thần giúp đỡ trong lúc khó khăn. Con người cần phải biết yêu thương và hỗ trợ lẫn nhau để tập thể có thể phát triển vững mạnh.
Phương Hà luôn nhắc nhở tôi phải cẩn thận trong mọi hoạt động. Đôi khi cô ấy nhắc lại sự cố tôi gặp phải khi bị ngã trong cuộc thi chạy cấp trường là do sơ suất của tôi. Tôi học được bài học và cải thiện ý thức hơn. Phương Hà là một người bạn rất đáng quý. Kỉ niệm của chúng tôi trong cuộc thi chạy sẽ mãi là một kỷ niệm đáng nhớ với tôi. Nhờ đó, chúng tôi có một tình bạn thân thiết như bây giờ. Tôi hy vọng rằng tình bạn đó sẽ bền vững theo thời gian, cho đến khi chúng tôi cùng lớn lên và trưởng thành.